Tát tôi, chồng hả hê nói: “Là vợ thì sẽ bị đánh, đánh ít hay nhiều là do thái độ của cô!”
1 ngày tôi về nhà thì thấy nhà cửa tanh bành, TV bị đập vỡ. Tôi tưởng có trộm, vội vàng vào xem thế nào thì thấy chồng đang ngồi ở góc nhà, tay cầm quyển sổ tiết kiệm giấu kỹ của tôi
Cuộc hôn nhân của chúng tôi chỉ suôn sẻ trong 2 năm đầu, mọi chuyện bắt đầu trở nên tồi tệ khi chồng tôi đầu tư thất bát vào một phi vụ làm ăn buôn bán. Anh ta bắt tôi về nhà bố mẹ đẻ vay số tiền hơn 300 triệu để trang trải nợ nần. Vợ chồng tôi còn phải chuyển nhà ra ngoại thành để trốn chủ nợ. Khi ấy con gái tôi chưa đầy 7 tháng tuổi đã phải rong ruổi cùng bố mẹ trên đường rồi chịu đói, chịu nóng khổ sở. Tôi đề nghị được bế con về nhà ngoại ở nhưng chồng kiên quyết không cho.
Tôi phải làm thêm 2-3 công việc cùng một lúc, vừa kiếm tiền trả nợ vừa kiếm tiền nuôi con. Anh ta thì cứ nay đây mai đó với những công việc không ổn định, ôm mộng tưởng làm ông chủ để rồi nhà cứ thừa ra đồng nào là mang đi đầu tư rồi thua lỗ hết. Số tiền lớn vay bố mẹ tôi kia anh ta cũng không có ý định trả. Anh ta trơ trẽn bảo tôi: “Có bố mẹ nào nỡ đòi tiền con. Tiền đó coi như bố mẹ cô cho tôi lập nghiệp đi. Cô lấy chồng họ có cho cô được đồng nào”.
Nghe những lời anh ta nói mà tôi chỉ biết cắn chặt răng lại, tôi thấy mình bất hiếu, làm khổ bố mẹ. Bố mẹ tôi đâu có khá giả gì, khoản tiền lớn đó cũng là họ phải chạy vạy khắp họ hàng mới có, đâu thể nào cho không. Thế là tôi lén chồng mỗi tháng bỏ ra một khoản để tích cóp sau đưa cho bố mẹ.
Thời gian đó chồng tôi cũng kiếm được việc, hàng tháng anh ta đưa tôi 5 triệu để sinh hoạt và chăm con. Chuyện vợ chồng tôi lại tạm ổn, không cãi nhau suốt ngày nữa. Căn nhà tập thể xập xệ của chúng tôi cũng được mua sắm những vật dụng mới.
Ấy vậy mà chỉ được hơn 1 năm chồng tôi lại móc hết tiền hùn vốn mua mảnh đất và lại thua lỗ nặng. Khi biết khoản tiền anh ta vay nợ đã lên tới gần 2 tỷ, tôi kiên quyết đòi ly hôn với anh ta. Nào ngờ hôm sau, lúc tôi còn chưa ngủ dậy anh ta đã bế con bỏ đi mất. Tôi như hóa điên vì không tìm thấy tung tích 2 bố con ở đâu. Anh ta đi biệt đến 3 ngày rồi gọi điện hỏi tôi còn dám bỏ anh ta nữa không. Tôi vội vàng nói không. Chiều hôm ấy anh ta mới đem con về.
Tôi lại bắt đầu vò võ cái vòng quanh kiếm tiền trả nợ cho chồng. Nhiều lúc chán nản muốn ôm con bỏ đi nhưng lại sợ chồng sẽ về tận nhà để làm phiền bố mẹ. Tôi đành nhẫn nhịn, nghĩ đến việc kiếm đủ 300 triệu trả cho bố mẹ và kiếm tiền nuôi con làm động lực sống.
Nào ngờ 1 ngày tôi về nhà thì thấy nhà cửa tanh bành, TV bị đập vỡ. Tôi tưởng có trộm, vội vàng vào xem thế nào thì thấy chồng đang ngồi ở góc nhà, tay cầm quyển sổ tiết kiệm giấu kỹ của tôi. Anh ta vừa thấy tôi đã nhào ra tát tới tấp, chửi tôi giấu tiền nuôi giai, chửi tôi làm trò khuất tất sau lưng anh ta. Tôi vội vàng giải thích rằng tiền này tôi tiết kiệm để trả nợ bố mẹ. Anh ta tiếp tục đánh tôi đến khi tôi sắp ngất đi mới thôi. Anh ta hả hê bảo:
- Là vợ thì sẽ bị đánh, đánh ít hay nhiều là do thái độ của cô! Trận đòn này cho cô nhớ đừng có hòng làm trò gì qua mắt thằng này. Muốn trả nợ cho bố mẹ thì trả xong nợ của tôi đã!
Hôm sau anh ta đưa tôi ra ngân hàng rút tiền. Nhìn số tiền mồ hôi nước mắt bị tước đoạt trắng trợn, tôi khóc không ra tiếng. Tôi gọi về cho mẹ và khóc cả tiếng đồng hồ, mẹ nghẹn ngào bảo tôi: “Thôi con ạ, tiền đó không cần giả bố mẹ đâu, cứ lo xong nợ của chồng đi đã. Giờ nó thế rồi con chọc vào nó chỉ có bị đánh thêm, thiệt mình chứ thiệt ai. Nó đang cơn giận có khi nó còn đánh cả con con nữa. Nghe mẹ, nhịn đi nhé, có ấm ức đến đâu cũng không được cãi lại nó.”
Hàng ngày, nhìn nụ cười của đứa con bé bỏng, tôi tự dằn lòng mình xuống và tự nhủ sống yên phận. Nhưng mâu thuẫn cứ giày vò trong tôi từng ngày, rằng giải thoát hay an phận đây? Con đường nào tốt nhất cho tôi và con? Liệu cứ tiếp tục thế này, có phải là điều tốt nhất cho cả 2 mẹ con tôi không?
Nguồn: blogtamsu
0 nhận xét:
Đăng nhận xét